Hạ Thiên Khung bỗng im lặng, bởi lẽ lời mà Lâm Bắc Phàm nói rất có lý.
“Ban nãy bản quan đã tính toán, hầu như những người này đều đã chiếm cứ mấy vị trí quan trọng như tướng vị, lục bộ cửu khanh rồi! Bản quan mà tới Đại Hạ, cùng lắm cũng chỉ được làm quan nhị phẩm, hoặc là chỉ dừng lại ở một tước vị mà thôi!”
“Quyền lực với ta ở hiện tại là không hề tương xứng!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Bản quan đã xây dựng sự nghiệp ở đây, được nữ đế ân sủng và tin tưởng, nếu cứ cẩn thận mà làm tiếp thì có khả năng sẽ được lên làm tướng vị! Phong hầu phong tướng cũng không phải chuyện gì khó khăn!”
“Tới Đại Hạ thì ta còn bị trói buộc, không hề khôn ngoan một chút nào!”
“Hơn nữa, mấy thứ như vinh hoa phú quý này…”
“Chắc là điện hạ cũng biết, hiện giờ bản quan sống trong một đại viện xa hoa, được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, uống rượu ngon của triều đình, bệ hạ lại thưởng cho vô số tiền tài… vinh hoa phú quý hưởng không biết đi đâu cho hết!”
“Nếu như ta tới Đại Hạ thì tất cả những vinh hoa phú quý này coi như xong! Dù điện hạ có muốn cho ta thì chắc mấy vị lão thần kia của ngươi cũng không đồng ý đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nên điện hạ à, tại sao ta phải vứt bỏ quá khứ, bỏ Đại Võ mà tìm đến Đại Hạ?”
Hạ Thiên Khung trầm ngâm trong chốc lát, bởi lẽ những lời Lâm Bắc Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397193/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.