Đối với việc này, Lâm Bắc Phàm chỉ khiêm tốn đáp lời, tỏ vẻ cũng không có gì hết.
Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung thúc giục: “Bây giờ chúng ta tới Dân Tâm thành xem thử đi, bản cung đã nôn nóng lắm rồi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, mọi người đã tới Dân Tâm thành.
Chỉ thấy một tòa thành lớn nguy nga tráng lệ đứng sừng sững trước mặt mọi người.
“Nơi này thật sự được xây trong ba tháng sao?”
Bọn họ đã sớm nghe nói tòa thành mới xây dựng này hoành tráng thế nào, nguy nga ra sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị chấn động bởi phong thái của nó.
Chỉ riêng tường thành này, trên cơ bản đã không thua bất cứ một kinh thành nào rồi!
“Không thể giả được, mời các vị đại nhân đi bên này!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa mời.
Ngay khi bọn họ đi vào trong thành lại hoang mang tiếp.
Chỉ thấy bên trong thành là các ngôi nhà xếp thành hàng san sát nối tiếp nhau, đường phố rộng rãi, bằng phẳng còn rất sạch sẽ.
Ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, quán xá mọc lên như rừng, tiếng rao hàng không ngớt, cảm giác còn náo nhiệt và phồn hoa hơn cả kinh thành!
“Đây… thật sự là một tòa thành mới được xây dựng sao?”
“Một tòa thành chưa đến nửa năm sao lại phồn hoa, đầy tiếng người huyên náo như thế?”
“Lẽ nào đây là kỳ tích?”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, giống như bà Lưu đi vào Đại Quan Viên, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397188/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.