Dạ Lai Hương nhìn mấy món đồ nằm la liệt khắp nơi, đau khổ ra mặt. Nhiều đồ thế này, hắn ta không cầm xuể!
Nhưng hắn ta vẫn chọn ra vài thứ, xách đầy hai tay cho tới khi thật sự không thể xách nổi nữa mới quay sang nói với mọi người: "Thật sự nhiều đồ quá, một mình ta cũng không ăn hết được, thế thì lãng phí lắm, cứ chia cho các vị đồng liêu đây đem về bồi bổ thân thể vậy! Tại hạ còn có việc, cáo từ trước đây!"
Nói rồi, hắn ta thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình mà chạy mất dép.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Mọi người cũng nghe hắn ta nói rồi đây, đem mấy thứ này về đi, đừng phụ ý tốt của Ngự Miêu!"
"Ha ha!" Mọi người bật cười.
Kể từ hôm ấy trở đi, Dạ Lai Hương lại càng tích cực tấn công tội phạm hơn.
Trong kinh thành, đâu đâu cũng thấy bóng lưng hắn ta nhảy lên nhảy xuống, bay tới bay lui.
Dân chúng thấy vậy cũng chẳng hề hốt hoảng, ngược lại còn vui vẻ mà gọi: "Ngự Miêu! Ngự Miêu đến rồi!"
Còn có rất nhiều trẻ em hào hứng đuổi theo hắn ta.
"Ngự Miêu đến rồi kìa!"
"Chúng ta đi theo Ngự Miêu bắt người xấu đi!"
...
Dạ Lai Hương thấy vậy, trong lòng không khỏi kích động, vô cùng đắc ý. Cảm giác có người cần tới này thật là thoải mái, thỏa mãn được lòng ham hư vinh của hắn ta rồi!
Đúng lúc đó, hắn ta nhìn thấy trên đường có hai người đang giơ ghế lên đánh nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397181/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.