Tử Nguyệt công chúa ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc: "Quân sư, chỉ cần ngươi tới Võ Tây với bản cung, cả người cả tiền đều là của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hay lắm! Ngươi dám dụ dỗ ta đấy à!
Hơn nữa thứ mà ngươi dùng để dụ dỗ đều là thứ mà ta thích, ngươi không biết ta là người không chịu nổi sự mê hoặc hay sao? Sau đó, hai người cùng trò chuyện vui vẻ, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tử Nguyệt công chúa xem đồng hồ, đứng dậy, lưu luyến mà nói: "Không còn sớm nữa, bản cung về trước đây! Quân sư, hẹn sau này gặp lại!"
Lâm Bắc Phàm rất thất vọng: "Công chúa, ngươi đi gấp vậy sao?
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bỗng cảm thấy vui vẻ, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng: "Quân sự, được nói chuyện với ngươi lâu như thế, bản cung đã vui lắm rồi! Tương lai còn dài, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau!"
"Nếu đã như thế, bản quan không giữ ngươi ở lại nữa vậy, ngươi để lại ít tiền đi! Có khó khăn vất vả thì cũng là tình cảm, một trăm vạn lượng có được không?" Lâm Bác Phàm nói với vẻ mong đợi.
Khóe miệng Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, đột nhiên nàng cảm thấy rất tức giận!
Bản cung vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, vậy mà ngươi chỉ nhớ chuyện này thôi sao?
Thật quá đáng, chẳng lẽ bản cung lại không quyến rũ bằng mấy thứ tiền tài phàm tục đó hay sao?
Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397151/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.