Về sau chúng ta còn làm bạn bè được không vậy?
Trông thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương che miệng cười, cười xong nàng lại nghiêm túc bảo: “Có điều mặc dù công tử là một tên tham quan nhưng vẫn là người tốt!”
Lâm Bắc Phàm lại vui: “Như Sương, ngươi đúng là nữ nhân, những lời vô lí như thế mà ngươi cũng nói ra được, ta thích lắm! Ha ha…”
Mạc Như Sương cũng bật cười một cách vui vẻ.
Nàng phát hiện mỗi lần ở cùng với công tử là nàng lại vui vô cùng! Hoàn toàn không u sầu gì cả!
“Cơ mà công tử này, ngươi mà cứ như vậy thì nguy hiểm lắm, ngươi thu tay lại đi, giờ vẫn còn kịp đấy! Bằng không nếu cứ tham tiếp thì thứ chờ đợi ngươi chỉ là vạn kiếp bất phục mà thôi!”
Mạc Như Sương lo lắng, nàng khuyên.
“Người trong giang hồ lúc nào cũng không thể theo ý mình, ở triều đường cũng vậy, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ta đã không còn đường quay đầu rồi! Một người thanh liêm thì không thể làm việc trong một triều đình nhiều gian thần được! Vì để thực hiện chức trách của mình, ta chỉ đành hi sinh thôi!”
“Hơn nữa nếu như ta không tham thì người khác sẽ tham! Người khác không thu được lợi ích gì từ chỗ ta nên chắc chắn sẽ tính kế kẻ khác, mà người ta đâu có lương tâm như ta! Triều đình đang lúc khó khăn, không chịu được dày vò đâu! Một khi triều đình đổ sụp thì chắc chắn sức mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397144/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.