Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đúng là một ngày xây được một dãy nhà ạ!”
“Ái khanh, giờ tổng cộng đã có bao nhiêu ngôi nhà rồi?”
“Bệ hạ, hiện giờ tổng cộng có hai vạn ngôi nhà, đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho khoảng sáu vạn người!”
“Ừm, rất tốt!”
Nữ đế hài lòng vô cùng.
“Sản lượng xi măng vẫn đủ chứ?”
Nữ đế lại hỏi.
“Tình hình vẫn khá là căng ạ! Nếu không phải sản lượng xi măng có vấn đề thì hiện giờ vi thần đã có thể xây được năm vạn ngôi nhà rồi!”
“Thế thì tiếp tục khai thác, cần gì thì cứ nói với trẫm!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nữ đế nhắc đến chuyện các phiên vương kinh doanh xi măng bèn không nhịn được mà cười.
“Ái khanh, ngươi nói đúng thật đấy!”
“Các thúc thúc của trẫm dù có xi măng trong tay nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì!”
“Một người thì dọa cho chỗ thương nhân ít ỏi còn lại chạy mất! Một người thì muốn đổi xi măng lấy lương thực, cuối cùng sự việc không thành bèn đi cướp! Còn một người thì mở chiêu thương đại hội, nhưng chẳng ai thèm tới!”
“Ha ha! Đúng là quá buồn cười, những chuyện mà bọn họ làm đủ để trẫm cười mất mấy ngày!”
“Đúng là buồn cười thật ạ!”
Lâm Bắc Phàm cũng thấy chuyện các phiên vương làm chẳng khác gì một trò hề. Bọn họ tưởng có được xi măng là có thể thỏa thích theo ý mình hả? Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397135/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.