Ai có thể ngờ được nửa tháng trước bọn họ vẫn còn là dân tị nạn sống lang thang, nhịn đói nhịn khát!
Cuộc sống bây giờ còn thoải mái hơn khi bọn họ ở Giang Naml
Ánh mắt bọn họ không kìm được mà nhìn về phía người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ giữa các thương nhân kia.
Chính vị đại nhân trẻ tuổi đó đã cứu bọn họ ra khỏi vực sâu, lại mang tới tất cả những điều tốt đẹp này cho bọn họ!
Cảm ơn ngươi, phủ thừa đại nhân!
Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự quá bận!
Ngoại trừ phải quản lý Quốc Tử Giám và quản lý các sự vụ trong kinh thành ra thì bây giờ còn phải bận xây dựng thành mới!
Không có phương diện nào có thể tách rời khỏi hắn.
Cũng may hẳn là một Tông Sư, sức lực dồi dào, thể lực căng tràn, bằng không thật sự có thể mệt xỉu ngang mất!
Nhưng cho dù là như thế hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt biệt là khi đối diện với nữ nhân.
Lúc này Lý Sư sư và Lý Ngọc Tâm bưng một bát canh hạt sen cùng nhau đi vào.
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức tái nhợt hơn một phần.
Lý Sư Sư đau lòng nói: “Tướng công, nghỉ ngơi một lúc trước đi, uống ít canh rồi hãng tiếp tục làm việc!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công vụ còn chưa làm xong, không thể nghỉ ngơi được!”
Lý Sư Sư oán trách một tiếng: “Bận đến đâu cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình chứ, mấy công vụ này để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397126/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.