Các nạn dân đều quỳ xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, nước mắt lưng tròng.
"Ta sai rồi! Từ trước tới nay, ta đã trách lầm người tốt rồi!"
"Bệ hạ, thảo dân sai rồi!" "Bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho tat"
Chỉ có người đàn ông có nước da sẫm màu kia và một vài kẻ vẫn đứng đó, trông có vẻ rất sững sờ.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người đàn ông có nước da sâm màu kia: "Bắt bọn họ lại cho ta, không cần giữ mạng!"
"Vâng, đại nhân!"
Các cao thủ của triều đình đồng loạt xuất hiện.
Người đàn ông có nước da sẫm màu cầm đầu mấy kẻ kia thấy chuyện đã bại lộ, đành hừ một tiếng, nhảy lên cao mười mét rồi chạy trốn.
Đến bây giờ, các nạn dân mới biết rằng mình đã bị người ta lợi dụng. Có võ công tốt như thế, tuyệt đối không phải là nạn dân!
Có võ công giỏi thế kia, thì cứ vào trong rừng săn thú cũng có thể no bụng rồi, sao lại cần triều đình cứu tế cơ chứ?
Bọn chúng trà trộn trong nhóm nạn dân, rõ ràng là có ý đồ khác! Vì vậy, trong lòng mọi người lại càng hổ thẹn.
Cuối cùng, vì số ít không địch nổi số nhiều, người đàn ông có nước da sẫm màu và mấy kẻ khác bị bắt về.
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Cái đám dùng lời nói dối để mê hoặc quần chúng này, cứ trực tiếp giết chết!"
"Vâng, đại nhân!"
Vài tiếng răng rắc vang lên, đầu của đám người kia rơi xuống đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397115/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.