Lâm Bắc Phàm: “Thiếu bào ngư cực phẩm hả?” Tiểu quận chúa lắc đầu: “Không thiếu!” Lâm Bắc Phàm: “Thiếu hải sâm cực phẩm sao?” Tiểu quận chúa lại lắc đầu: “Cũng không thiếu!” Lâm Bắc phàm: “Thế thiếu rượu cực phẩm?”
Tiểu quận chúa vẫn lắc đầu: “Cái này cũng không thiếu!”
Cuối cùng, hỏi hết một lượt mà chẳng thấy thiếu thứ gì, nhưng vẫn không tròn vị.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhận ra: “Thế thì ta biết quận chúa thiếu gì rồi!”
Hai mắt tiểu quận chúa sáng rực: “Thiếu gì thế?”
“Quận chúa thiếu mắt nhìn, không dày vò ta thì không cam lòng!”
Lâm Bắc Phàm búng lên trán nàng. “Ôi chao! Ghét ghê ấy!”
Tiểu quận chúa ôm lấy trán.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Giờ mà nấu súp thì không kịp nữa rồi, hay là chúng ta làm nồi lẩu đi?”
“Lẩu... là gì?” Tiểu quận chúa lấy làm lạ.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ngồi bên cạnh cũng tò mò nhìn.
“Lẩu là một cách nấu đồ ăn, ăn ngay và luôn, đầu mà không ngấy, thích hợp để ăn vào mùa đông! Hiện giờ có nói quận chúa cũng không hiểu đâu, quận chúa nhìn chúng ta làm một lần là biết!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm gọi: “Đại Lực, tối nay chúng ta ăn lẩu, ngươi đi chuẩn bị nhé!”
“Vâng thưa thiếu gia, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ha hat”
Một canh giờ sau.
Tiểu quận chúa nhìn bếp lò trên bàn, bên trên bếp là một nồi nước đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có rau sống và thịt sống. Nàng chớp mắt, chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397106/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.