Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.
Bây giờ là thời đại kinh thế nông nghiệp cá thể, sức. sản xuất cũng không phát triển, có thể ăn được cơm hay không cũng là một vấn đề.
Cho nên để được ăn no cơm, đại đa số người đều trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thiếu vài người làm việc, sản lượng lương thực cũng sẽ giảm đi.
Sản lượng lương thực ít thì mọi người không thể ăn no cơm, ảnh hưởng đến các phương diện khác, thậm chí có thể làm lung lay nền móng nước nhà.
Cho nên triều đình sử dụng các loại chế độ chính sách khuyến khích bọn họ lao động, không để bọn họ ra ngoài làm loạn.
Trọng nông kìm thương chính là vì như thế. “Tiếp theo, nói đến xây dựng công trình thủy lợi!”
Tính thảo luận của Vương đại nhân càng lúc càng đậm: “Xây dựng công trình thủy lợi, công trình đê điều... đối với chúng ta mà nói là chuyện khá tốt, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, tương đương với chúng ta bỏ tiền mời dân chúng làm việc. Như vậy, công trình thủy lợi của chúng ta làm xong rồi cũng ích nước lợi dân! Dân chúng cũng có tiền, hiển nhiên cuộc sống cũng tốt hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây đúng là cách tốt nhất hiện nay!”
Cách này có hơi giống với đầu tư mang tính nhà nước ở thế hệ sau, dùng vốn đầu tư để kích thích kinh tế †ăng trưởng, kết quả vô cùng rõ rệt.
“Cách hay thì hay, nhưng vấn đề lớn nhất là không có tiền!
Vương đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397088/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.