Hai ngày sau, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã dần dần quen thuộc với công việc ở Đức Thiên Phủ.
Có vô số việc cần phải quản lý, chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ, cơ bản là việc gì có thể nghĩ ra được thì đều xảy ra cả, khá giống một phiên bản thu nhỏ của triều đình.
Nhưng nếu quản lý tốt những chuyện này, xử lý một cách rõ ràng minh bạch sự vụ trong khu vực do mình quản lý, để người dân được an cư lạc nghiệp, ăn no mặc. ấm thì chắc chắn có thể chứng minh rằng bản thân mình là một người có tài, có năng lực làm việc, chuyện thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay.
Đặc biệt là nơi trọng yếu như kinh thành, những vấn đề có liên quan lại càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn.
Nếu quản lý tốt khu vực này, nhất định sẽ được triều đình trọng dụng, thậm chí còn có cơ hội được phong hầu bái tướng.
Cho nên nữ đế mới điều hắn tới đây, cho hắn cơ hội để rèn luyện.
Chờ tới khi hẳn đã có đủ năng lực, đủ công lao rồi, thì lại tiếp tục đề bạt một cách hợp tình hợp lý.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm tập hợp tất cả các quan viên trong phủ nha lại.
Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt lo lắng và hoang mang.
Cũng phải thôi, quan mới nhậm chức thì phải lập uy, bây giờ cũng đã đến lúc nên thị uy rồi! Bọn họ không biết liệu Lâm Bắc Phàm sẽ thị uy như thế nào, liệu có làm bọn họ sợ chết khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397083/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.