Các tài tử ở phía Đại Viêm sững sờ.
Đã đến lượt bọn họ ra đề thi rồi, mà người ta vẫn có thể sáng tác nên một tác phẩm lưu truyền đời sau ư?
'Tam hoàng tử bình tĩnh mà nói: "Mọi người đừng hốt hoảng! Mặc dù bài thơ này của hắn ta xứng đáng lưu truyền đời sau, nhưng vẫn có sự thua kém không ít so với thơ của chúng ta mà! Cho nên ván này, chúng ta thắng chắc rồi!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Mọi người gật đầu, bình ổn lại tâm trạng.
Đúng lúc đó, một vị tài tử khác ở phía Đại Võ lại sốt sắng, lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ và các vị đại nhân, học trò. cũng có một bài thơi"
"Ngươi cũng có thơ sao? Mau đọc xem nào!"
Nữ đế mỉm cười cổ vũ.
"Vâng, bệ hạ"
Tài tử gật đầu với vẻ kích động, sau đó gật gù với vẻ đắc ý mà lớn tiếng đọc một cách diễn cảm: "Bồ đào rượu ngát chén lưu ly, toan nhấp tỳ bà đã giục đi! Say
khướt sa trường chàng chớ mỉa, xưa nay chỉnh chiến mấy ai về?"
Mọi người lại vỗ tay tán thưởng một lần nữa. "Lại thêm một bài thơ hay!"
"So sánh nho thơm rượu ngon với chiến trường tạm bợ, thật tuyệt diệu, ý cảnh sâu xa!"
"Bài thơ này, chắc chắn xứng để lưu truyền đời sau!"
Tài tử của Đại Viêm, lại há hốc miệng một lần nữa. Lại có thêm một tác phẩm lưu truyền đời sau rồi ư?
Hơn nữa bài thơ này xem ra còn rất hay nữa chứt Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397070/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.