Đường Dung lập tức không vuil
Nói khéo quá, chẳng lẽ ngươi viết hay hơn ta ư?
Trước kia, hắn ta đã từng nghe phong thanh Liêu Như Mẫn là một kẻ có tài, song người này kém xa hắn ta.
Nếu như tới thi ở Đại Viêm thì miễn cưỡng cũng vào được tiến sĩ nhị giáp thôi. Một tiến sĩ nhị giáp thì làm gì có tư cách mà khinh thường thơ của hắn ta?
“Thế thì Liêu huynh cho mọi người xem bài thơ mà ngươi viết đi!”
Đường Dung nói, hắn ta cười mà như không cười.
Liêu Như Mẫn bày thơ của mình ra, đoạn bảo: “Đây chính là bài thơ mà ta đã viết, tên Trúc Thạch! Mời bệ hạ và các vị đại nhân xeml”
Mọi người bèn liếc nhìn, nhìn xong lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy trên giấy viết “Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc bền vững nơi vách xa. Va đập muôn thuở vẫn cứng chắc, bốn bề cuộn gió mặc thổi qua.”
“Hay quá”
“Một chữ bám này khiến lão phu như trông thấy được vẻ bất khuất của cây trúc!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
=====================================
“Cả bài thơ như một khóm trúc già sừng sững trên đái Gió tứ phương không lay chuyển được nó, cũng không khiến nó mòn đi, thân trúc thẳng tắp, cứng cáp và kiên cường!”
“Đây đúng là một tuyệt tác về sự kiên cường của cây trúc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397066/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.