Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Nhất định phải giữ vững tỉnh thần!
Tam hoàng thử hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình.
Hiện giờ phía Đại Viêm vẫn chưa thắng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải viết chữ thật đẹp, có vậy mới giành được chiến thắng.
Thời gian hai chén trà trôi qua, cuối cùng tam hoàng tử cũng lấy lại bình tĩnh, hắn ta tĩnh tâm và bắt đầu viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
Do tâm trạng thoải mái nên hắn ta viết rất lưu loát và cực kì thư thái. Trông nét chữ trên giấy cũng đẹp thêm mấy phần.
Bên ngoài trường thi, người bên Đại Viêm ai nấy cũng hớn hở và hết lời khen ngợi.
“Chữ của tam hoàng tử cứ như rồng bay phượng múa vậy, tự nhiên vô cùng, trông đẹp hơn ngày thường rất nhiều!”
“Điện hạ đã tĩnh tâm thật rồi nên chắc chắn sẽ phát huy tốt hơn ngày thường!”
“Mặc dù ta rất bội phục Lâm Bắc Phàm và rất thích chữ của hắn, song tiếc rằng hắn đã phạm phải sai sót vô cùng lớn nên ván này chúng ta thắng chắc rồi!”
“Trời đứng về phía chúng ta, ha ha!”
Người bên phía Đại Võ bắt đầu thở dài thườn thượt, bọn họ ai cũng thấy tiếc nuối.
“Xem ra ván này chúng ta thua rồi, tiếc quái”
“Ban đầu thể hiện tốt lắm mà, nhưng ai ngờ có trận gió thổi qua và làm loạn tiết tấu của Lâm tế tửu!”
“Số nó đã vậy thì biết phải làm sao?”
Bên trong trường diễn võ, tam hoàng tử vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397059/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.