Nữ đế lắng nghe tiếng hát đồng nhất vang vọng khắp. sân, trong lòng vô cùng kích động, cảm động đến mức nước mắt vui mừng chực trào ra.
Đại Võ của bọn họ, đã bao giờ được phấn chấn động lòng người như vậy? Đã bao giờ chung sức đồng lòng như vậy?
Nếu có thể làm quân thần đồng lòng, quân dân đồng lòng, thân dân đồng lòng, trên dưới một lòng, thì làm sao mà Đại Võ bọn họ không thịnh cho được nào?
Đại Võ của bọn họ, làm sao có thể suy yếu được đây?
Ánh mắt của nữ đế, không khỏi cảm thấy chàng trai đang hát vang giữa sân thi đấu thật hợp mắt. Chính hắn, đã mang đến hy vọng cho Đại Võ!
Chúng ta, sẽ có hy vọng thôi! Hát xong một lượt, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục hát.
Vì giai điệu đơn giản, lời bài hát lại dễ thuộc, nên sau khi hát một lần mọi người đều nhớ cả.
Biết hát rồi, mọi người trực tiếp hô hào theo Lâm Bắc Phàm, lần sau lại càng đông hơn người trước, át đi cả tiếng hát của hắn, khiến Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên cảm thấy như thể hắn đang mở một buổi nhạc hội, chỉ là bọn họ không trả tiền cho hắn mà thôi.
Cùng lúc đó, phía người đại diện của Đại Viêm bị tiếng ca bao trùm, như thể đang ngồi trên bàn chông, cổ họng như nghẹn lại, sau lưng như bị gai đâm..."
Bọn họ cũng rất muốn hát theo, trong lòng bọn họ cũng dâng trào khí phách, muốn giải tỏa ra bên ngoài!
Nhưng bây giờ mà hát theo thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397044/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.