"Ha ha! Lâm tế tửu, nói có lý lắm!"
Nữ đế và văn võ bá quan đều cười to đầy sảng khoái.
'Tam hoàng tử của Đại Viêm và những người đại diện khác, đều bị phản bác đễn nỗi á khẩu không thể trả lời được. Bọn họ muốn lên tiếng ngụy biện, nhưng lại nhận ra rằng đây là sự thật, không thể ngụy biện nổi.
Khí thế vừa vất vả dựng lên được, lại bị đánh vỡ!
Tam hoàng tử hơi thẹn quá hóa giận: "Lâm tế tửu, cho dù ngươi có ăn nói ngon ngọt, ngụy biện như thế nào đi chăng nữa, thì chuyện tham quan của Đại Võ cũng là sự thật không thể chối cãi! Trong bối cảnh như thế, thì làm sao mà nhân tài có thể được trọng dụng cho được? Không bị chèn ép đã là may lắm rồi!"
"Bản quan cũng không phủ nhận, ở Đại Võ thực sự đang tồn tại mấy vấn đề thế này thế kia! Nhưng chính vì Đại Võ còn tồn tại những vấn đề này, nên mới càng cần phải có những người có học vấn như bọn ta! Phải giải quyết được những vấn đề này, mới có thể chứng minh được năng lực của bọn ta! Nếu không, không giải quyết được vấn đề nào cả, thì cần mấy kẻ đọc sách như bọn ta để làm gì cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào mấy người đọc sách đại diện cho Đại Viêm, nói với vẻ chế giễu: "Chẳng lế cứ giống như các vị đây, tài hoa cả đời bị ném vào một xó, cả đời chỉ có thể ngâm thơ đối chữ, học đòi văn vẻ hay sao?”
Mấy người tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397040/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.