"Đúng vậy, cùng một việc không nên phiền tới hai người!"
Nữ đế cười khanh khách: "Ái khanh, đề nghị này do ngươi đưa ra, tất nhiên phải do ngươi phụ trách, trẫm tin
rằng nhất định ngươi sẽ không để trẫm phải thất vọng!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng mà bệ hạ, vi thần không làm được đâu!"
Ta là một tên tham quan hết lòng vì công việc!
Việc gì không có lợi ích, còn lâu hắn mới chịu làm!
"Trâm không cần biết, trẫm cứ giao cho ngươi đấy! 'Trong số các văn võ bá quan, chỉ có ngươi khiến trẫm yên tâm nhất! Ngươi muốn dùng gì thì cứ dùng nấy, trầm hoàn toàn ủng hộ ngươi!"
Nữ đế cười nói.
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lập tức thay đổi: "Bệ hạ, thần cần năm mươi vạn lượng làm kinh phí, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế: "..."
Được lắm, thật sự được voi đòi tiên! Lấy năm mươi vạn làm kinh phí, thế mà hắn cũng dám mở miệng!
"Được! Trẫm phê chuẩn cho ngươi năm mươi vạn kinh phí! Các vị ái khanh, ai có ý kiến gì thì nói đi, trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho người đó, nếu không hoàn thành. thì trị tội!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Các quan đang định lên tiếng, tất cả đều rụt cổ về. Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt: "Tạ bệ hại"
"Nhưng Lâm tế tửu là người đọc sách, chuyện này... có phù hợp không?"
Lễ bộ thượng thư khuyên nhủ.
Nữ đế quát lên: 'Câm miệng! Lâm ái khanh còn hữu dụng hơn ngươi! Trãm cho ngươi thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397034/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.