Các vị phiên vương có dã tâm khác, các đất nước. xung quanh, thậm chí có không ít người giang hồ có dã †âm, tất cả đều cho người tới dãy núi Thanh Long.
Gió bão dần dần hội tụ lại ở Võ Tây. Ở Võ Tây, phủ vương gia.
"Vương gia, chuyện lớn không hay rồi! Chuyện lớn không hay rồi!"
Một người đàn ông trung niên trông hơi xấu xí chạy vào trong nhà với dáng vẻ hoang mang, hoảng loạn.
"Quân sư, có chuyện gì mà ngươi lại hoảng hốt thế này?"
Một người đàn ông mặc quân phục, vai rộng eo to, dáng người cao lớn hỏi.
Người này chính là Võ Tây vương, là hoàng thất tối cao ở Võ Tây!
Còn người đàn ông xấu xí đang hoang mang, hoảng loạn kia, chính là quân sư của Võ Tây vương. Không rõ tên thật của hắn ta là gì, nhưng những năm gần đây, hắn ta phò tá vương gia gây dựng được thành tựu, cũng khá có tài, nên tự xưng là Phượng Sồ tiên sinh.
Phượng Sồ tiên sinh chạy tới trước mặt Võ Tây vương, sau khi thở dốc hai tiếng mới nói: "Vương gia, kho. báu của Tà Nguyệt bị người ta phát hiện ra rồi, nó năm ngay trong dãy núi Thanh Long, gần mật đạo mà chúng †a thường vận chuyển lương thực và binh khít"
Võ Tây vương nhíu chặt lông mày: "Quân sư, ngươi nói rõ đầu đuôi sự việc trước đi đãi"
"Vâng, vương gial"
Phượng Sồ tiên sinh thuật lại tỉ mỉ quá trình phát hiện ra kho báu bí mật.
Võ Tây vương nghe xong, không thể bình tĩnh nổi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397012/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.