Tiểu quận chúa tức giận: “Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, đến tham tiền mà ngươi cũng nói một cách hiên ngang như thế, đúng là không biết liêm sỉ! Sớm muộn cũng có một ngày ta phải báo cáo ngươi với nữ đế tỷ tỷ, bảo ngươi là một tên tham quan!”
Lâm Bắc Phàm đau lòng nói: “Nếu chuyện này của ta mà bị bại lộ thì ta chỉ đành rời khỏi Đại Võ thôi, chúng †a sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa!”
Tiểu quận chúa bỗng hoảng hốt, nàng túm lấy cánh †ay Lâm Bắc Phàm: “Đừng đi, ta không nói đâu được chưa?”
“Được rồi, ta không đi nữa, cười một cái đi xem nào!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại trở về bình thường, hắn vươn ngón tay chọt má tiểu quận chúa, đàn hồi, trông thật đáng yêu!
Tiểu quận chúa tức lắm, nàng trừng mắt nhìn hắn.
'Trông hắn như đang coi nàng là một con nhóc vậy.
Tiểu quận chúa đánh lên ngón tay tinh quái của Lâm Bắc Phàm, đoạn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: Dám bắt nạt ta cơ à? Ta cho ngươi hay, ta từng uống máu người đấy, ngươi có sợ không?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: “Ý ngươi là chảy máu chân răng chứ gì, ta cũng uống rồi!”
Tiểu quận chúa: “...
Nàng tiếp tục uy hiếp: “Ta còn từng ăn thịt người cơ, sợ không?”
Lâm Bắc Phàm cười xùy: “Ý ngươi là bánh bà xã * chứ gì, cũng ngon phết, ta ăn rồi!”
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
*Bánh bà xã: một loại bánh truyền thống ở Quảng Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396986/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.