Bây giờ, Lâm Bắc Phàm đã trở thành cường giả Tông Sư, đã có thể đi khắp trời đất bao la này rồi, triều đình cũng khó mà giữ hắn ở lại được.
Tính mạng của hắn đã được bảo đảm rất an toàn, gánh nặng trong lòng trên cơ bản đã được hạ xuống, hắn muốn hưởng thụ cuộc sống một cách thật thoải mái.
Vì vậy ở buổi tảo triều, sau khi nhận thưởng vì đã giải quyết ổn thỏa chuyện lớn vừa qua, hắn tiện thể xin nghỉ
ba ngày, nữ đế cũng sảng khoái đồng ý.
Nàng còn khích lệ Lâm Bắc Phàm ở nhà, nếu thu phục được hai vị Tông Sư kia thì càng tốt.
"Vừa hay, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về kiếm đạo!" Kiếm tiên mỉm cười.
"Cũng có thể cùng nhau thảo luận về đao đạo!" Đao thánh bổ sung thêm một câu.
"Được thôi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu đáp.
Mấy người luyện võ như Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái, tiểu quận chúa đều chạy tới nghe ngóng.
Qua một buổi hảo luận như vậy, mọi người đều nhận được không ít lợi ích.
Kiếm tiên nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt vừa mừng rỡ lại có chút tiếc nuối. Mừng rỡ là bởi vì hiếm khi gặp được người nào am hiểu về kiếm như vậy.
Bất kể hắn ta nói gì, Lâm Bắc Phàm đều tiếp chuyện được cả, chỉ đôi câu là có thể làm hăn ta thức tỉnh.
Tiếc nuối là vì Lâm Bắc Phàm lại chỉ là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt.
"Lão đệ, ngươi có hứng thú với việc học dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396955/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.