Lâm Bắc Phàm hô to: "Lấy ý của ngươi làm ý trời, lấy đạo của ngươi làm đạo của trời! Tâm của trời chính là tâm của ta, ý của ta chính là ý của trời, đạo của ta chính là đạo trời! Như vậy trong trời đất này không ai có thể cướp đoạt thứ gì của ngươi cả! Bởi vì ngươi chính là đạo, mà đạo chính là ngươi!"
Khi ấy, bỗng nhiên có một tiếng sét nổ vang như thể có ý cảnh cáo vậy!
Ba người kiếm tiên đều giật nảy mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa có một đám mây đen, trông giống như đang chuẩn bị bổ sét xuống mặt đất để trừng phạt kẻ ngỗ nghịch bất kính với trời đất!
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản như thường.
"Phải đạt tới cảnh giới đó thì ngươi mới thật sự vô địch! Bởi vì ngươi chính là ông trời, ngươi chính là đạo của bản thân ngươi, vạn vật trong trời đất đều xoay quanh ngươi! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chẳng ai có thể làm gì được ngươi cả!"
"Không có ngươi thì vạn vật trên đời này đều không thể sống nổi!"
"Trong tình hình đó, liệu ai có thể đánh thắng ông trời, đánh bại thiên đạo, đánh bại ngươi nữa đây, ngươi nói có phải không nào?”
"Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nói phải lắm!" Kiếm tiên lén lau mồ hôi lạnh.
Hắn ta cảm thấy người này quả đúng là gan to bằng trời, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thết
Ngươi không sợ ông trời giáng vài tia sét xuống, giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396931/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.