“Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta bái kiến lão tiền bối Kiếm Ma được không? Thân là một người dùng kiếm, nếu không được bái kiến tiền bối thì quả thực là nỗi tiếc nuối cả đời! Xin ngươi đấy!" Kiếm tiên hơi kích động và cũng hơi thấp thỏm.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng mong chờ.
Lâm Bắc Phàm bĩnh tĩnh đáp: “Không có cơ hội rồi, hắn đã chết!"
Kiếm tiên kinh ngạc: “Hắn chết rồi ư? Sao lại chết? Một người mạnh như thế.
“Người ở đời có ai không chết? Dù ngươi có độc. nhất vô nhị, có đẹp nhất thiên hạ thì đến tuổi vẫn phải trở về với cát bụi thôi! Dù ngươi là một thế hệ thiên kiêu, có tu vi tỉnh thông thì đến tuổi ngươi vẫn hóa thành nắm đất! Chẳng có ai địch lại được năm tháng cả đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.
Kiếm tiên chấn kinh, đoạn cười khổ: “Nói cũng phải, bản tọa cố chấp quá rồi!”
Hắn ta chỉ đành buồn bực mà uống rượu, trong lòng ngập tràn nuối tiếc.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thật ra ta còn biết một thanh kiếm..."
"Vẫn còn sao?" Kiếm tiên ngạc nhiên.
Phải biết là đối với hắn ta mà nói, cảnh giới Vô Kiếm đã là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo rồi!
Không vướng bận thứ gì, không vướng bận cả kiếm, mọi thứ trên đời đều có thể làm kiếm!
Người và kiếm hợp nhất, bản thân chính là thanh. kiếm sắc bén nhất!
Vì bản thân chính là thanh kiếm ấy cho nên mới nói vô kiếm thắng hữu hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396929/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.