Nữ đế đau lòng nói: “Ái khanh vất vả rồi, nhưng chọn ai mới hợp lý đây?”
“Diêu Chính —- người đã từng làm quan ngôn trước kia có thể đảm nhiệm chức vụ này ạ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng bẩm báo: “Diêu đại nhân đã có ba mươi năm liên tiếp làm quan, là người từng trải, có kinh nghiệm phong phú trên quan trường! Hơn nữa hắn ta còn là ngươi cương trực công chính, đức hạnh khiến người ta kính nể! Tới nay, Diêu đại nhân đã làm việc ở Quốc Tử Giám được nhiều tháng, cũng đã quen thuộc với công việc nơi đây, làm việc vô cùng xuất sắc!”
“Nên thần đề nghị đề bạt Diêu Chính lên làm tỉ nghiệp của Quốc Tử Giám!”
Các quan hơi sững sờ.
Diêu Chính đã bị người kéo ngã vậy mà ngươi còn muốn đề bạt hắn ta?
Ngươi không sợ hắn ta tiếp tục gây phiền phức cho. ngươi sao?
Có điều đây là chuyện của Quốc Tử Giám, là địa bàn của Lâm Bắc Phàm nên bọn họ cũng lười chẳng buồn nhúng tay vào!
Nữ đế nói: “Diêu Chính làm quan đúng là không có gì để soi xét, song nhiều khi hẳn ta chính trực quá nên gây. ra rất nhiều thị phi, do đó trẫm mới cho hẳn ta cáo quan! Hiện giờ cũng tốt hơn rồi nên trắm sẽ phê chuẩn đề bạt này của Lâm ái khanh, trọng dụng lại Diêu Chính, cho hắn ta lên làm ti nghiệp Quốc Tử Giám!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Sau đó, hắn lấy một quyển tấu chương ra. “Thân vẫn còn một chuyện!”
“Trình lên đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396922/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.