“Vương gia, vương gia cứ cho hắn đi! Nếu vương gia không cho thì tất cả những gì vương gia cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể hết, chẳng phải sao?”
Gia Cát tiên sinh khuyên: “Vương gia nghĩ lại mà xem! Hiện giờ trạng nguyên đã là tế tửu, nữ đế càng lúc càng tin tưởng hắn, vai trò của hắn trong triều đình cũng quan trọng hơn!”
“Hắn quản lý Quốc Tử Giám, mà Quốc Tử Giám là một nơi thế nào? Đó là nơi hội tụ nhân tài khắp triều! Trạng nguyên lang quản lý Quốc Tử Giám, sau này Quốc 'Tử Giám chính là vườn nhân tài của vương gia, chẳng phải sao?”
“Vậy nên việc thu phục trạng nguyên sẽ mang lại lợi ích cực lớn!"
“Tiền hết thì vẫn kiếm lại được, song mất đi một nhân tài như trạng nguyên lang thì có nhiều tiền cũng chẳng mua lại được đâu!”
Ký Bắc Vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa trạng nguyên lang còn thề với chúng ta rằng hản chỉ cần tiền để bảo vệ bản thân thôi! Nếu sau này bị bại lộ, hắn còn có thể tới phò tá vương gia một cách an toàn, vậy thì số tiền mà hắn chiếm được đều sẽ giao hết lại cho vương gia thôi!”
“Vương gia, vương gia cứ coi như tạm thời gửi tiền ở chỗ trạng nguyên lang! Dù sao thì hắn cũng đã nhiều lần xông pha hiểm nguy, làm nhiều việc thay vương gia, chúng ta cũng không nên khiến hắn thất vọng!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: “Quân sư nói đúng lắm! Có điều chúng ta thật sự không còn nhiều tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396911/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.