“Lâm Bắc Phàm, mau dạy cho ta đi!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Trông quận chúa thế này nào có giống xin người khác dạy cho mình chứ? Quận chúa phải gọi ta một
tiếng tế tửu đại nhân đã!” Lâm Bắc Phàm trách cứ.
“Tế tửu đại nhân, cầu xin ngươi đấy!” Tiểu quận chúa chớp mắt như một con mèo nhỏ, nói với chất giọng đáng thương vô cùng.
“Thế còn được!” Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa vừa cười: “Quận chúa muốn làm màu thế nào?”
“Tốt nhất là mỗi khi ta xuất hiện đều làm được một câu thơ, khiến người ta nghe xong đều thấy ta lợi hại ấy! Như thế có được không?” Tiểu quận chúa vừa hoa chân múa tay vừa hỏi.
“Cái này là đơn giản nhất rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bình tĩnh bảo: “Khi nào xuất hiện thì quận chúa chỉ cần đọc...tiên chỉ đỉnh, ngạo thế gian, có Vân Oanh ta thì mới có trời! Xích Phong Mâu, Bất Hủ Thuẫn, trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!”
Vừa là tiên vừa là trời!
Vừa là mâu vừa là thuẫn!
Lại còn trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!
Tiểu quận chúa và những người có mặt đều cảm thấy khó thở vô cùng!
“Ghê thật đấy!” Mọi người hít ngược vào một hơi.
“Ngầu! Ta thích cái này!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Cơ mà nói câu này ra liệu có kiêu ngạo quá không? Liệu có bị người ta đánh chết không?” Lý Sư Sư chần chừ hỏi.
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Không đâu! Là chắc chăn sẽ bị đánh chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396908/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.