Lâm Bắc Phàm lắc đầu, khẽ bật cười: "Tử Nguyệt cô nương, ngươi đang nói đùa đấy à? Ngươi bảo ta vứt bỏ hết thảy vinh hoa phú quý và tương lai tươi sáng hiện tại để đi theo một người có tương lai bấp bênh như ngươi, ngươi thấy liệu có khả năng hay không?"
Lâm Bắc Phàm đặt cây bút đang cầm trên tay xuống, lớn giọng bảo: "Ngươi xem đi, hiện giờ ta đang sống trong căn nhà vừa rộng vừa đẹp, mặc đồ làm từ tơ lụa, uống rượu ngon trong cung đình, ăn món ăn do Ngự Thiện Phòng làm, đi lại có xe sang đưa đón!"
"Mặc dù hiện giờ ta chỉ là một vị quan ngũ phẩm tép riu nhỏ bé nhưng cũng đã có thể tung hoành trên triều đình, nói chuyện quốc gia đại sự! Ta được nữ đế ân sủng, tương lai chưa chắc đã không thể bước lên vị trí tể tướng!"
"Ta của hiện ta có thể nói là chẳng thiếu gì cải" "Cái gọi là cuộc sống viên mãn cũng chỉ như thế mà thôi!"
"Còn các ngươi hiện giờ chỉ là đám người xấu xa bị căm ghét, không chỉ bị Đại Nguyệt vương triều truy sát mà còn bị Đại Võ truy nã, sống cảnh đầu đường xó chợ, ăn bữa nay lo bữa mail Ta bị điên mới đi cùng các ngươi!"
"Cho nên, mời Tử Nguyệt cô nương về chol" Lâm Bắc Phàm xua tay.
"Tình thế hiện nay quả thực đúng như công tử nói, bảo ngươi buông bỏ toàn bộ vinh hoa phú quý và tương lai tươi sáng mà ngươi đang có để đi theo những kẻ có tương lai mịt mù như chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396889/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.