“Bệ hạ, vi thần thật sự bị oan mà!” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy òa khóc, hắn ta cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Thấy Vương Như Thủy, kẻ luôn đối đầu với nàng bật khóc, trong lòng nữ đế sung sướng lắm.
Tất nhiên nàng biết hắn ta bị oan, bị một tên đểu cáng nào đó hãm hại, đổ cho hắn ta một nỗi oan vừa lớn vừa nặng nề.
Nhưng một cơ hội nổi giận hiếm có thế này làm sao nàng có thể bỏ qua được cơ chứ?
“Hừ! Chẳng có gì là oan hay không oan cả, nếu chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng không chạy thoát khỏi tội thất trách đâu!”
Nữ đế nói trong cơn giận ngút trời: “Phạt ba năm bống lộc, giữ lại chức vụ đế tra xét! Nếu lần sau ngươi còn tái phạm lỗi này vậy khỏi cần dùng tới mũ ô sa trên đầu ngươi nữa, chắc chắn trầm sẽ cách chức ngươi!”
“Đa tạ ân huệ bao la của bệ hạ!” Vương Như Thủy thờ phào nhẹ nhõm.
Chí là phạt bổng lộc thôi mà, vẫn còn
chức quan thì không có vấn đề gì rồi, nhung có lẽ sau này hắn ta phải làm việc thận trọng hơn.
“Chuyện để lộ bí mật lần này đe dọa đến thể diện của đất nước, tuyệt đối không thể cho qua một cách dễ dàng, nhất định phái xử phạt thật nặng cho trầm!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Điều tra cho trầm, tra hết từ trong ra ngoài Công bộ một lượt, tuyệt đối không được bỏ sót bất cứ kẻ nào! Nếu phát hiện có vấn đề, lập tức bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396858/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.