“Vương gia, đã xây ra chuyện gì vậy?” Quân sư Gia Cát tiên sinh chạy tới, hỏi với vẻ dè dặt.
“Ngươi tự đọc đi!” Vương gia vứt lá thư cho hắn ta.
Gia Cát tiên sinh chăm chú đọc thư, đọc tới cuối thư mí mắt hắn ta cũng co giật: “Hai trăm năm mươi vạn, hắn ta thật sự hét giá rất cao đấy! Ta tưởng đưa một trăm vạn là có thế thỏa mãn lòng tham của hắn rồi chứ, không ngờ ta vẫn đánh giá hắn thấp một cách nghiêm trọng như thế!”
Vương gia ngồi trên ghế thái sư, vừa thở phì phò vừa nói: “Quân sư, ngươi cũng thấy rồi đấy! Không phải bân vương không muốn cho hắn tiền mà là Lâm Bắc Phàm quá tham lam, bản vương lấy đâu ra nhiều tiền như thế cho hắn?”
Gia Cát tiên sinh cười đáp: “Ta rất thấu hiểu tâm trạng của vương gia, nhưng đồng thời cũng hiểu được tâm trạng của Lâm Bắc Phàm! Đúng như trong thư viết, hai nhiệm vụ mà vương gia giao cho hắn gần như đều là kiểu nhiệm vụ thập tử nhất sinh, cho nên Lâm Bắc Phàm mới náy sinh lòng nghi ngờ với
vương gia, hắn cho rằng vương gia cố tình nhằm vào hắn, nên mới dùng việc đòi nhiều tiền để tự vệ!”
“Lâm Bắc Phàm sống ở kinh thành xa xôi, chưa từng được thấy vẻ anh minh uy vũ của vương gia, không bị tư thế oai phong và phẩm chất cao quý của vương gia chinh phục, không tin tưởng ở vương gia nên mới giở chút trò vặt vãnh đó thôi! Nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ làm như vậy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396848/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.