“Không cần đâu, mấy chuyện đấy giữ trong lòng thôi là được rồi!”
“Mặc dù ta tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… nhưng ta vần là một người tốt!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vô cùng thành kính, hắn nói: “Dù thân ta ờ trong bóng tối nhưng trái tim ta lại hướng về ánh sáng!”
“Cái này thì ta đồng ý!” Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
“Đúng chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Mặc dù lòng dạ ngươi đen tối, thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại là bao!”
Lâm Bắc Phàm:”…”
“Coi như ta hiếu rồi, ngươi đặc biệt tới để khiến ta sầu thêm đúng không?” Lâm Bắc Phàm buồn bực nói.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: “Sai hoàn toàn! Ta thấy chán, muốn tìm một người đế trò chuyện nên mới qua đây… tiện đường khiến ngươi khó ờ thêm luôn! Thấy ngươi không vui, lòng ta dê chịu lắm!”
Lâm Bắc Phàm:”…”
Lúc này, Bạch Thanh Hoàn rút lấy ngân phiếu trên tay Lâm Bắc Phàm.
“Nói chuyện xong rồi, ta về đây, ta cầm chỗ tiền này đi nhé!”
Nói xong, Bạch Thanh Hoàn biến mất, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh!
Lâm Bắc Phàm vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ các cao thú đều như vậy cả sao?
Lúc bấy giờ, bên trong hoàng cung.
Ngân phiếu một trăm năm mươi vạn của Lâm Bắc Phàm đã tới tay nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Lâm ái khanh đúng là một nhân tài! Trong tình cảnh phải bảo vệ lợi ích của triều đinh mà hẳn vẫn ăn chặn được một trăm năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396829/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.