Lâm Bắc Phàm nghẹn họng, ngươi đang ngấm ngầm lên mặt với ta đấy à?
Được rồi, ngươi thắng rồi đấy!
Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục đi dạo.
Trong quá trình đi dạo, Lâm Bắc Phàm cám giác được địch ý như có như không từ phía sau, trong lòng hắn bỗng thấy thú vị.
Hắn bất cẩn, kéo lấy tay của Mạc Như Sương.
Hắn lại bất cấn, ôm lấy eo của Mạc Như Sương.
Thậm chí có một lần phải tránh hàng người, hắn lại nhào vào trong lòng Mạc Như Sương.
Thế tử đi phía sau nhìn trộm mà tức muốn trào máu họng!
Cái sừng trên đầu hắn ta cao lắm rồi, hân ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn khiếp này, hắn toàn lợi dụng cơ hội để tiếp xúc với Như Sương, đúng là đồ mặt dày! Ta phải đi nói rõ với hắn mới được!”
Mọi người vội vàng ngắn hẳn ta lại:
“Công tử, không thể được!”
Thế tử tức giận quát: “Tại sao lại không được? Ta cũng đâu đánh hắn, ta chỉ nói với hắn vài câu thôi cũng không được sao?”
“Công tử, thân phận của công tử nhạy cảm, không thế bất cẩn bại lộ thân phận được đâu!”
“Một khi công tử qua đó thì thân phận của công tử sẽ bị lộ ngay! Lâm Bắc Phàm vừa mới tới nương nhờ vương gia, hắn có trung thành hay không vẫn còn là một ẩn số, công tử không thể mạo hiểm được!”
“Công tử, công tử bình tĩnh lại đi, tuyệt đối không được làm chuyện bồng bột!”
Thế tử lại càng điên tiết hơn: “Vậy có nghĩa ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396818/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.