Nếu bỏ đi thân thế đằng sau thì thật sự hắn ta chẳng còn gì cả!
Mà hiện giờ hắn ta cũng chẳng thể lôi thân thế của mình ra được, bằng không hắn ta không chịu được, thật buồn bực!
Thế tử thầm nhủ, có cơ hội hẳn ta nhất định phải cho người kia một bài học!
Thế tử uống thêm mây ly rượu, hắn ta không chịu nổi những lời châm biếm của mọi người nữa nên bèn rời khỏi Bách Hoa Phường, bộ dáng trông cực kì nhếch nhác.
Hắn ta đêh một tửu lâu, ngồi trên lầu uống rượu cho bớt bực mình.
Lúc bấy giờ, một chiếc xe ngựa sang trọng đi ngang qua ở bên dưới.
Thế tử trông xe ngựa mà ngưỡng mộ không thôi, xe ngựa mà chẳng khác gì một căn phòng nhỏ được kéo bởi hai con ngựa Đại Uyên, cảm giác chiếc xe ngựa này còn khí thế, hào hoa hơn cả xe ngựa ở Ký Bắc của hắn ta.
Hắn ta thầm nhủ trong lòng, đợi đến khi trở về mình cũng phải làm một chiếc như thế.
Đúng lúc đó, có một người trẻ tuổi thân
mang y phục sang trọng nhảy xuống khỏi chiếc xe.
Gương mặt của hắn đoan chính, mày kiếm mắt sáng, trên người không có bất cứ thứ trang sức nào thừa thãi song thoạt nhìn lại khí vũ hiên ngang, cực kì phi phàm.
Thế tử lại được phen đố kị: “Tiểu nhị, người kia là ai?”
“Người đó chính là tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bẳc Phàm!”
“Hóa ra hắn chính là Lâm Bắc Phàm à!”
Thế tử không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396816/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.