Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Được rồi, ta chuẩn bị đi ngủ đây, các ngươi về đi! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái chắp tay, hai người rời đi, ai cũng thấy trong lòng mình nặng nề.
Lúc đó, bỗng có một bóng màu trắng xuất hiện trước mặt Lâm Bẳc Phàm.
Dù đã quen nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn giật mình: “Bạch Quan m, lần sau ngươi có thể đừng xuất hiện một cách đáng sợ như vậy được không? Nhất là vào đêm hôm thế này làm người ta sợ chết khiếp đi được!”
“Xin lồi, lần sau ta sẽ chú ý!” Bạch Thanh Hoàn trả lời một cách lạnh nhạt.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng hai mắt, lần nào nàng cũng nói thế nhưng có lần nào làm theo ý hắn đâu.
“Đừng báo là ngươi định nương nhờ vào Ký Bắc vương thật đấy nhé?” Bạch Thanh Hoàn tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Xưa nay ta chưa từng có ý nghĩ này! Nữ đế đối xử với ta tốt như vậy, sao ta nỡ phán bội nữ đế? Chỉ có
điều dạo này kiếm tiền hơi chậm nên ta muốn lợi dụng hẳn ta đế mở một con đường tài lộc, chắc thân vương cũng có nhiều tiền lắm nhí?”
Bạch Thanh Hoàn không biết phải nói gì cả: “Ngươi đúng là chẳng tha gì hết!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Đa tạ đã khen! Người như ta có một ưu điểm lớn nhất đó chính là không kén chọn, thích kết giao bang hữu! Ai mang tiền đến thì ta sẽ làm bạn với người đó! Đây là tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396813/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.