Dường như, ngoài gia thế ra thì thế tử chẳng có gì sánh được với Lâm Bắc Phàm cả.
Nếu đổi một góc nhìn khác, nếu Lâm Bắc Phàm cũng có thân thế giống như thế tử thì tương lai của hắn sẽ như thế nào đây?
Mạc Như Sương thầm lắc đầu, chuyện này vốn chẳng thể trá lời được.
Người đẹp đều yêu anh hùng tài tử mà!
Trong lòng nàng bất giác lại càng thiên vị Lâm Bắc Phàm hơn, ánh mắt nàng nhìn thế tử càng nhạt nhòa hơn trước.
Đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện khác.
Thế tử không sánh được với hẳn vậy còn người lòng mang thiên hạ, lo nước thương dân như vương gia thì sao?
Nàng nhận ra rằng hình như vương gia cũng chẳng thể sánh bằng Lâm Bắc Phàm…
ở cùng độ tuổi, hắn vẫn có thể đánh bại vương gia không còn một manh giáp!
“Như Sương! Như Sương cô nương, ngươi sao thế?”
Thế tử nhỏ giọng gọi mấy lần, đánh thức Mạc Như Sương đang chìm trong những suy
tư.
“Hả? Thật ngại quá, vừa rồi ta nhớ tới vài chuyện nên mất tập trung, mong thế tử thứ lỗi!” Mạc Như Sương xin lỗi.
“Không sao đâu, sao ta lại trách cứ ngươi chỉ vì chút chuyện nhỏ này được?” Thế tử lắc đầu, hỏi với vẻ vừa dịu dàng vừa tò mò: “Như Sương, ngươi đang nghĩ đến chuyện gì thế, có thể cho ta biết được không?”
Mạc Như Sương chắp tay đáp: “Xin lỗi, thế tử! Mấy hôm nay đi đường vất vả quả thật rất mệt mỏi, ta và sư đệ quay về nghỉ ngơi trước đã!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396805/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.