“Hiện giờ ta đã là Tiên Thiên Ngũ phẩm, nâm giữ loại võ học mà các vị võ giả có thiên phú đã tích lũy, còn biết dùng Ma Kha Vô Lương, có lẽ có thể đánh một trận với cao thủ Tiên Thiên cùng cấp bậc rồi! Muốn giữ chân ta à, đừng có nằm mơ! Có bao nhiêu tên Tiên Thiên tới thì cũng vậy cả thôi!”
Sau khi rút ra kết luận này, Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ.
Bởi vì như vậy có nghĩa khá năng sinh tồn cùa hắn đã tăng lên rất nhiều rồi, và khá năng chạy trốn lại càng mạnh hơn.
Trừ khi có Tông Sư cao hơn Tiên Thiên ra tay.
Nhưng, có mấy người đạt tới cấp độ cường giả Tông Sư cơ chứ?
Cho dù bọn họ ra tay thì cũng chưa chắc đã giữ Lâm Bắc Phàm lại được!
Sau khi vui mừng, Lâm Bắc Phàm nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn định sẽ tiếp tục hành động tùy tiện, làm việc bừa bãi!
Có càng ít người biết được thực lực của hắn thì càng an toàn.
Không có ai biết được thực lực của hắn
thì khả năng chạy trốn thành công sẽ tăng thêm một phần.
Đúng lúc ấy, một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Chẳng cần phải nói nhiều, đây chính là nữ tử như thần lại như ma, được gọi là Bạch Quan m, Bạch Thanh Hoàn.
Điều khiến Lâm Bắc Phàm bất ngờ là mặc dù hiện giờ thực lực của hắn đã tăng lên mấy lần, nhưng hẳn vần không câm nhận được hơi thở của người ta, chẳng biết người ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396798/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.