Trải qua một trận ầm ĩ như vậy của Lâm Bắc Phàm, các sứ thần Đa La gặp được thứ mà mình yêu thích đều chủ động móc tiền ra.
Không dám làm phiền hắn, chỉ sợ tiền của mình lại bớt mất một phần.
Tiểu quận chúa cũng ngớ người, vậy mà còn có cách moi tiền như vậy nữa sao?
Hay thật, nàng chưa từng thấy một quan ngoại giao nào giúp khách nước ngoài móc kiểu kiểu đó hết!
Nàng kéo Lâm Bắc Phàm tới một góc, vội hỏi: “Lâm Bắc Phàm, sao ngươi có thể để khách quý tự mình trả tiền được?”
“Tại sao không thể?” Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Người này kêu ta moi tiền, ngươi kia kêu ta bỏ tiền, ta có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ tiêu, cho nên ta nhất định phải lập tức chặt đứt suy nghĩ vớ vẩn này của bọn họ!”
“Ngươi làm như thế lỡ như người ta nổi giận chạy tới tố cáo với nữ đế tỷ tỷ thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không cho bọn họ cơ hội
đó đâu!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng tự tin, dù sao kêu hắn bỏ tiền là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Vì số tiền tiết kiệm được này đều là khoản tiền tham ô của hắn, cho nên có thể tiết kiệm được thì cứ cố hết sức mà tiết kiệm!
Sau khi chơi một vòng đã đến giờ cơm trưa, Lâm Bắc Phàm lại dẫn mọi người về tiệm ăn sáng Lương Ký, nói với vẻ vô cùng hào phóng: “Các vị khách quý, tiệm ăn sáng Lương Ký đã được ta bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396755/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.