Trong nhà của Lâm Bắc Phàm chẳng có gì cả. Không bao lâu sau, việc lục soát đã được hoàn thành. 
Diêu Chính ôm một cái rương, mặt mày hớn hở chạy ra ngoài. 
Hắn ta mở rương ra, đoạn lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần tìm được ngân phiếu, bạc và một vài trang sức vàng bạc khác trong phòng của Lâm Bắc Phàm, tổng cộng khoảng mười lăm vạn lượng! Mời bệ hạ tra xét!” 
Diêu Chính nghiêng đầu, nói với vẻ dương dương tự đắc: “Lâm Bắc Phàm, lần này để xem ngươi còn ngụy biện thế nào được nữa?” 
Nữ đế thấy lòng mình không yên, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm không xử lí sạch sẽ, để người ta mò ra được ư? 
Nàng phải kiếm một lí do thế nào để giúp hắn qua khỏi cửa ải này đây? 
Ấy thế mà Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn chắp tay bảo: “Bẩm bệ hạ, chỗ của cải này đúng thật là của vi thần!” 
Diêu Chính nở nụ cười cực kỳ đắc ý: “Ha ha, ngươi chịu nhận là hay rồi!” 
“Nhưng chỗ tiền này đều hợp pháp, vi thần không thẹn với lòng!” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói. 
“Hợp pháp kiểu gì? Lâm Bắc Phàm, ngươi làm quan chưa được bao ngày, bổng lộc có hạn, sao ngươi có thể có nhiều tiền như vậy được? Đống của cải này… chắc chắn là do ngươi tham ô mà có!” Diêu Chính kích động nói. 
Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên như cũ: “Đúng thật là bổng lộc của vi thần rất ít! Thế nhưng trước đó bệ hạ đã ban thưởng một vạn lượng bạc cho thần, thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396741/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.