Lâm Bắc Phàm quay người đóng cửa trước, sau đó nhìn bóng người xinh đẹp quen thuộc trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Sao lại nói như vậy?”“Cho tới bây giờ, bên ngoài đều đồn nhau đại nhân là một tên tham quan, nhưng trong quá trình chung sống lâu nay, Sư Sư phát hiện ra đại nhân cũng không phải người như vậy! Ngươi trời sinh đạm bạc, không ham danh lợi, không màng hưởng thụ, không sợ cường quyền, đối xử với người đều chân thành và bình đẳng! Người như vậy sao có thể là tham quan được?”“Nhưng sáng hôm nay Sư Sư nhìn thấy Đại Lực chuyển hai rương bạc về, khiến trong lòng Sư Sư nổi lên nghi ngờ, không tháo gỡ thì lòng ta khó mà yên được. 
Vì thế đêm nay Sư Sư qua đây lại phát hiện trong phòng không có người mà bạc cũng biến mất luôn!”“Liên tưởng đến gần đây kinh thành có thêm một Dạ Hiệp! Hắn trọng nghĩa khinh tài, giúp đỡ người nghèo khó khăn, nhưng không có người nào biết thân phận của hắn, cũng không ai biết tiền từ đâu mà có! Người này xuất hiện lại hoàn toàn trùng khớp với thời gian đại nhân đỗ trạng nguyên và bắt đầu tham ô, cho nên Sư Sư có một suy đoán to gan, bây giờ nhìn thấy đại nhân mặc đồ dạ hành về nhà lại càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng!”“Cho nên đại nhân, ngươi chính là Dạ Hiệp có đúng không?”Lý Sư Sư ôm gò má của Lâm Bắc Phàm một cách dè dặt, mắt nhìn vào đôi mắt hắn với vẻ dịu dàng và chăm chú. 
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Không sai, ta chính là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396731/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.