Đám nha nội bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chòng chọc đến nổi da gà, bọn họ chắp tay đồng thanh hô: “Bái kiến ti nghiệp đại nhân!”“Ừm!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó trong tay xuất hiện thêm một pháp trượng đi về phía đám nha nội đó, nói: “Dựa theo quy tắc của Quốc Tử Giám, thường xuyên tới muộn về sớm phạt một trăm trượng! Các ngươi ai lên trước đây?”“Lâm ti nghiệp, chờ đã!” Một nha nội kêu lên.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Đối phương móc vài tờ ngân phiếu từ trong túi ra nhét vào trong tay Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt bảo: “Lâm ti nghiệp, tổng cộng là mười vạn lượng đấy! Ngươi xem hình phạt này! có thể miễn được không?”Lâm Bắc Phàm nhét ngân phiếu vào túi một cách vô cùng tự nhiên, sau đó vỗ vai đối phương, cười nói: “Ngươi chuẩn bị rất chu đáo! Không tồi, có tương lai!Lần này bỏ qua cho ngươi nhưng lần sau sẽ không có ngoại lệ!”Đối phương mừng rỡ: “Cảm ơn Lâm ti nghiệp!”Những nha nội khác thấy thế cũng nhao nhao móc ngân phiếu ra.
“Lâm ti nghiệp, đây là mười vạn lượng của ta, có thể miễn hình phạt được không?”“Lâm ti nghiệp, ta cũng có mười vạn!”“Lâm ti nghiệp! ”! Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm còn chưa ra tay đã thu được một trăm hai mươi vạn lượng, nhiều hơn hẳn hôm qua.
Hắn vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Không hổ là sĩ tử của Quốc Tử Giám rất biết giác ngộ! Lần này không nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng lần sau tái phạt sẽ phải phạt nặng!”“Đa tạ Tâm ti nghiệp!” Mọi người mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396728/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.