Lâm Bắc Phàm phất tay áo, vô cùng bất mãn: “Hơn nữa ham món lợi nhỏ, khó mà làm nên chuyện lớn được!”Quan viên nhỏ cúi đầu nhận sai: “Lâm đại nhân nói đúng!”“Cho nên, đã tham thì phải tham nhiều! Đưa số lẻ cho bệ hạ là được, phần còn lại chúng ta chia nhau!”Quan viên nhỏ: “Vãi!”! Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ miệng của đối phương lại có thể nói ra lời như vậy.
Đã tham phải thì tham nhiều!Đưa số lẻ cho bệ hạ!Phần còn lại chúng ta chia nhau!Đây là một câu nói to gan lớn mật cỡ nào!Hắn ta làm quan hơn hai mươi năm nay đã từng thấy qua không ít thanh niên tài trí, tham ô quan lại cũng thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ từng thấy tên nào gan to bằng trời như vậy!Mình ăn thịt lại cho hoàng đế bệ hạ uống canh, đây là không biết chữ chết viết thế nào sao?Nếu như bị tra ra được, đầu chắc chắn sẽ rơi xuống đất!“Triệu đại nhân, ngươi sao thế?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi một câu: “Nếu ngươi không nói vậy thì ta coi như ngươi ngầm đồng ý đấy nhé!”Viên quan nhỏ sợ run cầm cập: “Không, ta có ngầm đồng ý đâu!”“Lâm đại nhân, ngươi xem, hai trăm vạn lượng không phải nhiều quá rồi hay sao? Nếu như bị tra ra được sẽ rớt đầu như chơi đấy!” Viên quan nhỏ cẩn thận bảo: “Ngươi thấy năm mươi vạn lượng có được không? Nếu nhiều hơn sẽ rất nguy hiểm!”Lâm Bắc Phàm vô cùng bất mãn: “Năm mươi vạn lượng đủ thế nào được? Chia cho mọi người xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396698/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.