- Khụ...khụ....Xin lỗi A Vũ.....Ta chỉ theo chàng đến đây thôi.....Đoạn đường phía trước chàng phải bước đi một mình rồi.......
Tay của cô dần dần mất lực rơi xuống đất, cũng đồng thời cô trút hơi thở cuối cùng. Hắn nhìn cô ra đi trước mặt mình mà không thể làm gì.
Thần kinh đình trệ, nước mắt cũng chả thể rơi thêm được nữa. Hắn như người mất hồn, đưa tay rút mũi tên trên ngực của cô ra. Sau đó dứt khoát đâm mạnh vào ngực của mình.
- Nương tử.....đời này kiếp này điều ta hạnh phúc nhất là làm phu thê với nàng.....khụ.... Điều ta hối hận nhất chính là không thể..... không thể cho nàng một hôn lễ đúng nghĩa. Con của chúng ta, cũng chưa kịp nhìn nó chào đời.....hẹn nàng ở một kiếp sau không còn đau thương.
Hắn ôm xác của cô vào lòng mình, để cằm mình tựa lên đầu cô tâm sự những lời cuối cùng. Mí mắt đã nặng lắm rồi, hắn từ từ nhắm mắt lại giọt nước mắt cuối cùng chảy ra khỏi khoé mắt.
Máu của cô và máu của hắn từ vết thương chảy ra, hoà làm một dính vào Huyết Kiếm. Cùng lúc đó, mặt trăng biến mất, không gian xung quanh hắn và cô trở nên tối đen như mực, Huyết Kiếm từ từ sáng lên.
Nó cứ sáng mãi.....càng lúc càng sáng. Ánh sáng quá mạnh.... nó tự động chữa lành vết thương cho hắn và cô và đưa bọn họ dịch chuyển tới một không gian.... thời gian khác.
Thật ra khi hắn lấy Huyết Kiếm ra khỏi nắp quan tài thì phần chữ bị thiếu cũng xuất hiện.
" Khi mặt trăng biến mất, cũng chính là thời khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-vuong-phi-that-sung/869037/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.