Bạch Thuần nhìn những tên nằm vật vã ở giữa đường kia bằng ánh mắt khinh thường, mùi máu hoà lẫn vào trong không khí làm Bach Thuần hơi khí chịu nhíu mày mà biến mất tại chỗ. Bóng hình thủ phạm gây ra tội ác bỗng nhiên biến mất, 6 người đàn ông bị một thiếu niên đánh cho hộc máu thật là ác liệt mà.
Bạch Thuần dịch chuyển tới chỗ Nam Trường Tư, anh đang ở nhà của Nam Quân và trò chuyện với ông. Nam Quân vốn được căn cứ cấp cho một căn hộ cao cấp nhưng ông từ chối mà vẫn ở ngôi nhà cũ này của mình, ông vốn cũng đã có tuổi rồi không thích một nơi gò bó người như thế.
Nam Trường Tư đang ngồi ngược hướng với Bạch Thuần nên không thấy cậu bước vào. Cậu thật sự là đi nhẹ nhàng như mèo vậy không một tiếng động. Nam Quân thì đang say sưa kể chuyện xưa với thằng con trời đánh bỏ theo trai này của mình nên không chú ý tới Bạch Thuần từ cửa đi vào.
“Hồi đấy con trông như khúc gỗ vậy, mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thể người sống chớ lại gần. Bố với mẹ của con cũng bó tay mà không biết rốt cuộc con có phải là con ruột của bọn ta hay không.”
Nam Quân giờ đã có tuổi, sau tận thế ông như già hơn so với tuổi, nết nhăn đã hằn trên gương mặt uy dũng kia.
“Nhớ cái lúc con được ông nội mai mối cho con gái nhà Thư, với cái tính cách bí xị đó chỉ có mà chê nên ế đến giờ.”
Nam Quân vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-tieu-thuyet-tan-the/3489089/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.