Phương khả nhìn Tiểu Hoa nắm tay mình thì cảm thấy cả lòng hạnh phúc tràn trề. Không nghĩ rằng trong thời tận thế loạn lạc này cũng có thể tìm được tình yêu của mình.
Phương Khả đưa tay Tiểu Hoa lên hôn nhẹ, Tiểu Hoa hơi bất ngờ vì Phương Khả tự nhiên hôn mình. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh xuất phát từ ngón tay của cô. Tiểu Hoa lúc này mới nhìn tay mình, ngón tay đầy chai sạn của tháng năm vất vả, giờ đây một chiếc nhẫn bạc lấp lánh lánh đeo trên ngón tay ấy.
Tình yêu của Tiểu Hoa và Phương Khả là kết tinh từ sự thấu hiểu và sẻ chia. Giờ đây chiếc nhẫn này như là sự kết giao của hai người.
Tiểu Hoa mắt hơi đỏ lên, nghẹn ngào nhìn Phương Khả vùi đầu vào cổ cô mà nức nở. Cô rất biết ơn cuộc đời vì đã mang đến cho mình một người bạn đồng hành, một người tình nguyện yêu cô.
Phương Khả xoa đầu cô đầy dịu dàng, hôn lên mái tóc có mùi dầu gội chanh kia, nhẹ giọng nói:
“Ngoan đừng khóc.”
Giọng nói ấm áp, trìu mến như ôm ấp lấy linh hồn đáng thương của Tiểu Hoa, là vầng sáng chói lọi giúp cô tìm thấy được thế giới này rất đẹp, đẹp nhất là được bên cạnh người mình yêu.
Nam Trường Tư chỉ nhìn một chút rồi lái xe đi về nhà. Lúc trở về nhà, Bạch Thuần đang ngồi ở sô pha chờ anh về. Nam Trường Tư nhìn thấy Bạch Thuần ngồi ở sô pha là biết có chuyện cần nói với anh vì vậy liền qua ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-tieu-thuyet-tan-the/3432336/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.