Nam Trường Tư và Bạch Thuần ngồi gần một hồ nước, nơi đây thấy vì chỉ có bóng tối sâu thẳm thì hồ nước lung linh bóng hình của ánh trăng sáng. Ánh trăng chiếu sáng khăp hồ, bên trong hồ có rất nhiều hoa sen nhưng chưa nở mà chỉ có nụ.
Không gian này do Bạch Thuần điều khiển vì vậy việc khống chế ngày đêm hay vạn vật trong nơi này đối với cậu đơn giản.
Khung cảnh thơ mộng thế đấy, Nam Trường Tư và Bạch Thuần ngồi trước bờ hồ, nhìn nhau.
Bạch Thuần: “Có vẻ sắp tới chúng ta sẽ không có những khoảng thời gian bình yên như vậy, anh bây giờ hãy tận hưởng nó đi.”
Bạch Thuần có cảm giác rằng sắp tới sẽ có một chuyện gì đó sẽ vượt qua tầm kiểm soát của cậu. Cậu sợ rằng khi ấy mình và Nam Trường Tư sẽ không có khoảng thời gian tươi đẹp bên nhau như lúc này.
Nam Trường Tư: “Không sao, miễn là có em bên cạnh dù là đi vào cửa tử anh cũng đồng ý.”
Nam Trường Tư ánh mắt thâm tình nhìn Bạch Thuần, cậu cũng nhận ra được tình yêu của Nam Trường Tư dành cho cậu lớn tới nhường nào.
Bạch Thuần trao cho Nam Trường Tư một nụ hôn đầu nhẹ nhàng và sâu lắng, không mang theo chút hơi niệm tình dục nào cả chỉ có tình yêu đơn thuần trong sáng của cậu thôi. Nam Trường Tư ôm lấy cậu, đáp trả nụ hôn.
Nụ hôn chỉ diễn ra vỏn vẹn 10 giây nhưng 10 giây này họ như trao cho nhau cả con tim và đặt tính mạng của nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-tieu-thuyet-tan-the/3427665/chuong-35.html