Bạch Thuần dựa vào sự hỗn loạn của đám người mà trà tộn vào tầng dưới của căn cứ. Cậu dùng thuật ảo ảnh biến bản thân thành viện trưởng Âu Tất Đạt. Thuật này của cậu học được từ một yêu thú hồ ly tinh.
Thuật này không phải biến bản thân thành người mình muốn biến mà là toả ra mùi hương làm cho những người xung quanh bị trúng độc rơi vào ảo nhìn cậu thành Âu Tất Đạt.
Cậu có thể dịch dung thành lão nhưng trang phục của lão cậu không dám mặc. Đồ của kẻ có tâm lý biến thái như nhốt omega lại làm máy sinh đẻ cậu không nuốt trôi. Cậu vốn là người khiết phích(sạch sẽ) nên chê đồ của lão. Vì vậy phải dùng thủ thuật như ảo giác này.
Bạch Thuần giả dạng thành Âu Tất Đạt mà Thuận lợi xuống dưới tầng bí mật. Cậu một đường đi rất dễ dàng mà không bị phát hiện một phần là do Âu Tất Đạt là kẻ khiến người ta không quá yêu thích để trò chuyện do tính tự đại của lão.
Bạch Thuần khi tới nơi bằng thang máy, cửa thang máy mở ra là cả đám người đang làm việc như kẻ thì đang đưa omega đi sinh đẻ hay là chăm sóc cho các em bé.
Cậu hiện tại không muốn nhìn cảnh này nữa. Cậu búng tay một cái thuật ảo ảnh bị hoá giải khiến cho đám người thấy cậu đều nhận ra cậu không phải là người ở đây.
Lính canh nơi đây liền đi tới muốn chế ngự Bạch Thuần. Nhưng cậu đâu phải mấy tên phế vật tay không mà đi vào nơi này. Cậu tạo hẵn một kết giới bao quanh viện nghiên cứu này. Khi kết giới được tạo, thời gian trong kết giới như bị ngưng đọng vạn vật bỗng chốc dừng hoạt động. Có kẻ đang chạy thì cũng dừng lại nhìn cứ như đang diễn kịch câm.
Bạch Thuần nhìn lũ người này liền cảm thấy thật chán ghét mà, cậu lấy mặt cốt phiến ra ném về phía trước thì bỗng dưng mặt cốt phiến tan thành những cánh hoa đào bay tản ra. Chúng bay khắp nơi ở tầng bí mật này, bao quanh các omega kể cả các đứa bé được omega sinh ra nằm ở trong phòng đẻ.
Những kẻ còn lại cậu không mặn nhạt gì, mặc kệ bọn họ mà quay lại thang máy đi lên trên tầng 1.
Hiện tại những người lính gác bị ngưng đọng thời gian bỗng nhiên cử động lại được thân thể. Họ trong thời gian không xử động được não vẫn có thể hoạt động nhưng cũng không lý giải được việc gì đang xảy ra. Bọn họ liền suy nghĩ rằng lẽ nào do tiến hoá giả hay sao.
Lúc này Nam Trường Tư liền nhảy xuống từ trên cao, đáp xuống đất anh liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới viện nghiên cứu. Lam Tinh cũng đã hành động, người của bà ta đã được canh chừng ở xung quanh, khi nghe Nam Trường Tư nói hành động qua điện thoại vệ tinh.
Bà ta kêu cho người tới tấn công vào viện nghiên cứu. Đám lính gác mới được cử động lại nên chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đám người của Lam Tinh chế ngự, kẻ nào dám phản ngán thì giết.
Số lượng người của phe Lam Tinh tính luôn cả tiến hoá giả và người thường lên đến hơn 10 ngàn người thêm cả là viện binh từ Nam Quân nữa nên viện nghiên cứu đã bị Lam Tinh đưa quân chế ngự hoàn thành.
Khi nghe tin viện nghiên cứu bị tấn công, Triệu An Hoà đã liên hệ 3 người khác chuẩn bị người tới đánh tấn công giành lại quyền khống chế viện nghiên cứu. Nhưng ông ta chỉ có thể liên lạc với 2 người kia còn Âu Tất Đạt ông ta không liên lạc được.
Ông ta tức giận ném phanh chiếc điện thoại xuống đất, điên tiết nghĩ rằng Âu Tất Đạt đã phản bội hắn.
Bên phía Lam Tinh thì đã thành công giành được quyền chế ngự của viện nghiên cứu vì vậy cho người tiến vào bên trong kiểm soát cả viện nghiên cứu này.
Hành động lần này diễn ra rất thuận lợi, không có tên nào dám phản kháng. Bởi vì họ biết họ đang trong tình thế nếu phản kháng có thể bị giết. Có những kẻ ngu ngốc phản kháng nên bị giết thảm để uy hiếp những kẻ khác.
Khi người của Lam Tinh tiến đến tầng bí mật giam giữ omega thì phát hiện nơi đây chỉ có lũ tiến sĩ và lính gác nên đã lục soát khắp nơi nhưng không tìm thấy một omega nào kể cả là đứa trẻ nào.
Bạch Thuần lúc đi lên tầng 1 đã tiến lại gần Nam Trường Tư. Anh ấy đang đứng nói với Lam Tinh về việc Triệu An Hoà đang huy động người đến đây.
Khi Nam Trường Tư thấy Bạch Thuần thì như chó thấy chủ chạy tới kiểm tra toàn thân cậu như kiểu xem cậu có bị thương không. Hành động và thái độ của Nam Trường Tư như khác hẳn 180° khi nói chuyện với Lam Tinh và khi thấy Bạch Thuần.
Bạch Thuần:“Đã đưa các omega ra ngoài, giờ tôi cần bên các người bảo vệ họ”. Cậu nhìn Lam Tinh đang nhìn cậu. Bà ta mặc bộ đồ quân phục, mái tóc ngắn cùng khuôn mặt góc cạnh sắc bén nhìn cũng biết bà ấy từng làm trong quân đội.
Lam Tinh:“Được, nhưng các omega hiện tại cậu đã đưa đi đâu rồi”?
Lam Tinh thắc mắc hỏi cậu, người đã cứu nhưng ở đâu bà ta không biết thì sao mà bảo vệ.
Bạch Thuần:“À quên đưa họ ra ngoài”. Cậu lấy mặc cốt phiến ra ném tới phía đất trống trước khu nghiên cứu. Cánh hoa toả ra từ cây quạt bao trùm cả sân trước viện nghiên cứu. Đám người của Lam Tinh lùi về sau, cảnh giác nhìn về phía những cánh hoa ấy.
Khi cánh hoa tan biến thì số lượng omega nhiều kinh hồn xuất hiện. Phải lên đến 20 ngàn người. Có cả người lớn và trẻ sơ sinh. Các omega hơi rụt rè nhìn đám người trước mặt, đây là di chứng do lúc alpha trong viện nghiên cứu gây ra.
Bạch Thuần:“Các cậu không cần lo lắng nữa, hiện tại mọi người đã được an toàn, chúng tôi sẽ trao trả lại cho mọi người tự do”.
Cậu đứng trước đám người mà lên tiếng, giọng cậu nói rất lớn cả đám người đều nghe được lời cậu, họ hơi hoài nghi trước lời nói của cậu nhưng hiện tại cuộc sống của họ đã quá bế tắt rồi nếu có người nói với bạn rằng họ trao cho bạn thứ bạn cần thì bạn chắc chắn sẽ không thể nào từ chối được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]