"Các người là người của chính phủ"? Tiến sĩ Tống thắc mắc hỏi. Lúc ông ở trong phòng nghiên cứu thấy đám người này đột nhập vào nhờ camera ẩn ở khắp nơi. Ông tưởng những người này tới đây để lấy đi những thành phẩm của ông.
"Chúng tôi là người của chính phủ phái đến". Nam Trường Tư trả lời ông bằng giọng điệu hờ hững. Bạch Thuần lúc này mới thả tự do cho ông.
"Nơi này chỉ có ông thôi sao"Lúc này Bạch Thuần mới nghi hoặc nói, nơi đây phải gọi là sạch sẽ và lớn, không lẽ chỉ có một người. Nhìn thấy sự nghi hoặc từ câu hỏi cậu ông cau mày nói bằng giọng buồn bã:
"Nơi này còn có người khác nhưng họ chết cả rồi".
Lúc đại dịch virus ăn thịt người xảy ra, những người có mặt trong căn cứ, đều bị nhiễm phải và không một ai sống sót. Duy chỉ có ông và 2 người trợ lí của ông ở trong phòng cách thí nghiệm được xây dựng cách li hoàn toàn với bên ngoài. Căn phòng được bao bọc bởi bốn bức tường thủy tinh đặc biệt cực kì vững bền và từ bên ngoài có thể nhìn vào bên trong.
Lúc chứng kiến có người mặc áo blouse, mặt đầy máu, mắt trắng dã ăn thịt người khác ông biết là có chuyện không ổn nên đã dặn 2 trợ lí lấy mớ giấy tài liệu che kính lại.
Lúc này họ khá là hỗn loạn bởi sự việc đang xảy ra. Chả lẽ là trò đùa cá tháng tư sao. Nhưng những gì ông chứng kiến quá mức chân thật. Ông qua phía bàn để tài liệu, mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-tieu-thuyet-tan-the/3427639/chuong-17.html