Khi Alec rời đi. Tôi bất lực khuỵu người! Tôi cứ đăm đăm nhìn hai bàn tay của mình. Run rẩy nói trong vô vọng
- T... tại sao? Tại sao tôi... lại thành ra thế này?
Jane thấy vậy liền cúi xuống bên cạnh tôi.
- Nếu như Alec gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cô có sẵn sàng làm mọi cách để cứu nó không? - Jane vẫn lạnh lùng hỏi tôi
Tôi có tìm mọi cách cứu anh ấy không hả? Chắc chắn
- Tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh ấy - tôi nói với ánh mắt kiên định
Jane lại kẽ nhếch môi. Cô nói tiếp
- Alec cũng vậy. Đây là cách duy nhất có thể cứu được cô.
Tôi rơi vào trầm lặng.
Đúng vậy. Alec làm thế chỉ để cứu mình thôi mà. Nhưng...
Jane thấy tôi chẳng nói gì cô liền bồi thêm một câu
- Biết rằng cô không muốn trở thành một ma cà rồng - Jane cố gắng khuyên nhủ tôi - nhưng cô hãy nghĩ thử xem như thế chẳng phải là cô được sống mãi bên cạnh Alec sao?
- V... Vậy cuộc sống như thế còn ý nghĩa không? - tôi ấp úng hỏi.
Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng mà nói với tôi.
- Ý nghĩa hay không còn tùy thuộc vào cô. Nếu cô nghĩ cuộc sống vĩnh cữu chẳng có ý nghĩa thì hãy thử làm nó ý nghĩa lên xem sao.
Làm cho cuộc sống ý nghĩa lên?
Tôi thần người ra. Trong đầu tôi không ngừng văng vẳng lời nói của Jane.
Tôi cứ ngồi ở đó. Đến cả trời tối lúc nào cũng không hay.
Suy nghĩ gần một ngày cuối cùng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-the-gioi-cua-twilight/868183/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.