Á à. Thì ra nãy giờ cái tên Alec đáng ghét này ở trên đọt cây xem tôi bị đám lông bông kia chặn đường.
Vậy mà vài phút trước tôi còn tưởng hắn thích tôi cơ.
Esther, mày quá ngây thơ rồi.
- Anh... anh... này giờ đứng xem tôi bị đám đó bắt nạn hả? - tôi vừa nói vừa nghiến răng
- Haha... Cô giận à? Tôi chỉ muốn xem bản lĩnh của cô đến đâu thôi! Haha...
Hắn đứng đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hắn không biết lúc đó tôi đã sợ đến cỡ nào đâu. Tên đáng ghét!
Mặc kệ hắn. Tôi hầm hầm bỏ đi. Thấy vậy, hắn vội vàng đuổi theo.
- Này, Oralie. Tôi đang giúp cô đó. Nếu tôi không có ở đây thì ai sẽ bảo vệ cô. Cô phải tự thân vận động thôi.
Đúng rồi. Nếu hắn không ở đây thì sao?
- Đừng giận tôi mà Oralie. Đừng giận mà
- Thôi, thôi, được rồi. Tôi không giận
Nghe cái giọng làm nũng của hắn khiến tôi phát ớn.
Nếu như ở Italia thì giờ này tôi và hắn đã đi quẩy rồi. Nhưng đây là Forks.
Do tôi chẳng hề buồn ngủ nên đã chủ động mời hắn đi quẩy. Hắn không chịu.
Cũng đúng thôi. Tôi với hắn đang ở trên "đất nhà Cullen".
Ở trước mặt mọi người, hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, đáng sợ. Nhưng thật ra bên trong hắn vẫn là tâm hồn của cậu bé 15 tuổi.
Hắn không đi quẩy vì không muốn nhà Cullen biết được mặt trái của hắn. Hắn làm thế để bảo vệ gia đình, người thân.
Tôi cảm thấy Alec trông thật đáng thương. Dường như tôi đã phần nào thông cảm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-the-gioi-cua-twilight/868173/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.