Nghe tôi nói vậy, Jane chỉ nhìn tôi và khẽ nhếch môi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười đấy. Tôi còn tưởng cô ấy không biết cười cơ.
- Cô nói "thích cùng nhau già đi" Có nghĩa là em trai tôi không phải gu của cô đúng không? - Jane đột nhiên đề cập vấn đề này với tôi
Biết trả lời thế nào nhỉ?
- Cô cứ trả lời thật đi. Tôi không ăn cô đâu.
Tôi hơi do dự. Jane cũng nhận thấy điều đó.
- Cứ từ từ suy nghĩ cho kĩ đi. - Cô ấy nói với tôi rồi rời đi.
Alec đúng thật không phải gu của tôi. Nhưng cái cảm giác này là sao? . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUMtruy en. C OM _
Không, không. Chắc là tôi thấy tội nghiệp cho hoàn cảnh của hắn thôi.
Jane rời đi không lâu thì Alec đã trở về với một đống đồ ăn.
- Tôi nghĩ cô đói. Nên có mua chút đồ ăn. Ăn đi
- Đây là chút của anh ư?
Bốn túi đồ ăn bự chà bá cùng với biết bao món ăn nổi tiếng của Italia mà tôi chưa bao giờ được nếm qua.
- Tôi có biết cô thích ăn gì đâu nên tôi mua đại đó.
Thật sự rất nhiều. Tôi không thể nào ăn hết mấy món này được. Nhưng hắn lỡ mua rồi. Không ăn hết thì thật phí. Thế là tôi căng bụng ra mà "xử" hết.
Áaaaa... No chết tôi mất thôi.
Đêm đến.
Hắn dẫn tôi đi thăm quan Italia về đêm.
Tôi đã nghe nói rất nhiều về Venice vào ban đêm. Nhưng nơi này thật sự rất rất rất đẹp hơn trí tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-the-gioi-cua-twilight/868167/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.