edit & beta: Hàn Phong TuyếtKhông biết có phải làdo cảm thấy được tôi đang tức giận nảy lửa hay không, Qúy đại nhân quayđầu cười với tôi: “Linh Ca tiểu thư không cần lo lắng, mặc dù trong thời gian ngắn, người nhà người chết không thể đến nhận mặt, nhưng tìnhtrạng cứng đơ của thi thể chỉ sau ba ngày sẽ giảm đi, đến lúc đó chânngọc của tiểu thư tự khắc sẽ được giải thoát”.
Ừ… Hả? Ba ngày cũng không được đâu, chẳng lẽ tôi còn phải ở cạnh con ma nàyhai đêm? Ông giời, có thể cho con xuyên ngược trở về rồi ba ngày sau lại xuyên đến được không?
Tên họ Qúy cũng coi như là cómắt, sai người mang một chiếc ghế đôn đến cho tôi ngồi, cười an ủi:“Linh Ca tiểu thư chớ vội. Bởi vì tình huống như thế này trước giờ chưatừng xảy ra cho nên hãy đợi bản phủ viết một lá thư cho Hình bộ, xem xem có thể bẻ gãy xương tay người chết, giải thoát cho Linh Ca tiểu thưtrước khi xác được nhận mặt hay không”.
Chớ vội? Tôi không vội mới lạ đấy. Muốn viết thư thì viết nhanh lên, còn lắm mồm làm gì để người ta ghét.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, tiểu nữ không vội”. Tôi mỉm cười hành lễ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Quý đại nhân vung áo bào, quay người đi về phía án, nói: “Thanh Âm, nếulệnh muội đã ở đây thì ngươi cũng đừng đi vội, không ngại đứng sang mộtbên nghe vi huynh thẩm án, được chứ?”
“Vi huynh?” Ô… cách xưng hô của hai người này thật thân thiết, không phải đoạn tụ* thì thật là đáng tiếc.
*Đoạn tụ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/177602/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.