edit & beta: Hàn Phong TuyếtSáng tỉnh dậy, trờicòn rất sớm. Khoác áo xuống giường, mở cửa sổ ra, bầu trời còn mấy ngôisao chưa tắt hẳn, nền trời xanh tím hơi nhuộm màu nắng mai. Gió mát đưatheo hương hoa quế làm lòng người khoan khoái.
Tôilặng lẽ mở cửa. Bốn nha hoàn còn đang ngủ say. Đưa mắt nhìn canh lậu,lúc này là tầm hơn bốn giờ sáng ở hiện đại. Cái thứ này, tôi phải vắt óc rất lâu mới hiểu cách xem – bởi vì không thể hỏi người khác, nếu khôngthân phận sẽ bại lộ.
Không đánh thức đám nha hoàn,tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Không khí trong viện trong lành tuyệt vời.Tôi dang tay dang chân. Đã lâu rồi không dậy sớm, thật là phí phạm không ít quãng thời gian tươi đẹp. Mở cửa viện ra ngoài, cả Nhạc phủ chìmtrong tĩnh lặng. Tôi bèn đi dạo loanh quanh. Có một cảm giác như cả thếgiới này chỉ thuộc về mình mình.
Bất tri bất giác điđến một thủy tạ trong phủ. Thủy tạ ấy mà, chính là một căn phòng ba mặtgiáp hồ nước, không có tường hoặc có tường nhưng có cửa sổ rộng. Ngôithủy tạ này xây trên một hồ nước nhỏ, trong hồ còn hoa sen nở muộn.Những cánh hoa đọng sương sớm trong suốt, tỏa hương thơm thoang thoảng.Ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên thủy tạ. Bốn chữ “Lãnh Hương tiểu tạ”không khỏi làm người ta nhớ đến câu thơ tả sen “Yên nhiên diêu động,lãnh hương phi thượng thi cú”* của Khương Qùy.
*Câu thơ trong bài “Niệm nô kiều”. Dịch nghĩa: Hoa đung đưa, hương thơm bay vào câu thơ.
Kỳ lạ. Sao trước kia đi dạo trong phủ tôi chưa từng thấy nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/1588146/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.